Thứ nhất sợ kẻ anh hùng,thứ nhì sợ kẻ đến cùng liều thân,thứ ba sợ kẻ ngu đần,nói chuyện mà phải
lại nhiều lần mới nghe.
Khi xưa tôi ở quê nhà,mẹ cha nâng giấc như hoa trên cành,bây giờ tôi ở cùng anh,anh tham nhang sắc anh đành
phụ tôi,nhớ ngày nào bên ao cá lội,em tôi cùng thề hok lỗi nghĩa keo sơn,mà giờ em tính thiệt hơn,chê tôi
nghèo khó giận hờn bỏ đi,em đi lên phố làm j,khi quê còn có chú gì thương em.
Thế gian thích của chuộng công,
nào ai có chuộng người không bao giờ,
thế gian nghèo khổ bỏ lơ,giàu sang
phú quý ai hững hờ mới hay,
buồn thay con nhện biết bay,
con chim biết lội đám mây biết buồn,ai đời vịt
đẻ trứng vuông,gà kô đẻ trứng vào buồn đẻ con,ánh trăng khi khuyết khi tròn,trời gieo giông bão hỏi còn
tiếc thương,ngoài kia mưa lũ đầy đường,mong sao người ấy biết đường thoát thân.
1991
quê hương yêu dấu của mình,dầu ai xa cách mà tình vẫn mang,quê tôi hai chữ xóm làng,tình thương như bác